What do you think?
Rate this book
308 pages, Kindle Edition
First published June 30, 2015
Stories exist in the moment when you have no way of knowing how you got from the past to the present. We never know at first why they continue to survive, as it in hibernation, despite the erosive power of time. But as you listen to them, you feel like they have been woken up, and up breathing them in. Needle-like, they poke along your spine into your brain before stinging you, hot and cold, in the heart.
Behold I ride before you on an antique bike built up with body parts stripped from meat bikes or bought from collections. I’m just a lonely rider who set out alone on this road, on the journey that became this story; but if, when you open this novel, you are willing to come along for the ride, you will meet many others riding down unfamiliar roads, all alone but all pulled by an invisible force that gathers them into the massive and mysterious flows of history.
I didn’t write this novel but of nostalgia but out of respect for an era I did not experience, and reverence for the unrepeatability of life ……a quest for a bicycle that ends up involving the history of an epoch.
「人類有一天會知道,象和他們一樣理解黑夜、雨季、星象與傷心。當長老母象倒地時,其他的象完全停步,圍繞著牠。牠們用長鼻摩挲著彼此的背,發出不可思議的輕柔低哼聲。夜晚氣溫逆轉,較接近地面處形成較佳的傳音層,那低哼聲因此得以傳到遠方的山谷,而後又嗡嗡迴響回營地。那被放大的、多層次的音響讓一旁的士兵感到悽愴而溫暖,他們體會到了象的傷心,因此也為自己傷心起來。他們想起了遠方的情人與親族、死去的同僚、曾經握著陽具與槍的斷臂,以及不可能再長出來的眼珠。」
I rode around [Taipei] but felt I didn’t know her anymore. She keeps on getting renewed, over and over again, as if in a rush to shed some sort of shell, the grotesque, mournful, scandalous past. With each renewal, so many things that shine with an incredible radiance in many people’s memories disappear. I felt a bit sorry and lonely. ‘Yes, this is gone, and that too!’ I could say that on practically every street. (p. 334)
I rode circles around the city, ring upon ring. As the slowest vehicle on the road, I was able to appreciate scenes the others left behind. (p. 359)
With an extra mouth to feed, the family could barely scrape a living, and my father, who now had the son he'd always wanted, decided that five girls in the house was one too many, one more than had been allotted by fate.
And that was how it started: my obsession with antique bicycles flowed from my missing father.
The worst headache was the Silverwheel Squad. The Silverwheels traced the upper reaches of rivers and rode down into the jungle to launch one surprise attack after another.
For some, life experiences drive the writing process. But for me writing novels is a way of getting to know, and of thinking about, human existence. I'm just a regular guy who has, through writing, come to understand things I couldn't have before, concerning human nature and emotion. I write because I don't see the world clearly. I write out of my own unease and ignorance. The ancient Greek historian Polybius put it thus: 'The most instructive thing is remembering other people's calamities. To stoically accept the vagaries of fate, this is the only way.' I write novels to know how to stoically accept the vagaries of fate.
The only necessity is to keep pedalling - quietly, composedly, no matter how thirsty you are or how difficult it may be.
Nhưng thế giới này chính là vậy đấy, đôi khi có những điều đẹp đẽ hơn hẳn những điều khác mà vẫn cứ bị những điều khác thay thế.
Tôi viết cuốn tiểu thuyết này không bắt nguồn từ nỗi niềm thương cảm hoài cổ, mà xuất phát từ sự tôn trọng dành cho thời đại tôi chưa từng trải qua, và tấm lòng dành cho những trải nghiệm không thể lặp lại trong cuộc đời. Thông qua câu chuyện bắt đầu từ việc tìm xe đạp, vô tình bước vào dòng chảy của một quãng thời gian nào đó này, tôi hy vọng người đọc và nhân vật trong sách có thể cảm nhận được tình cảm, nhịp độ khi nhấn bàn đạp, mùi mồ hôi và hơi thở hổn hển, nỗi đau rơi nước mắt và không rơi nước mắt của nhau.
tôi vẫn luôn muốn tìm lại chiếc xe đạp ấy, nhưng nó nhất định đã bị lấy mất hoặc bị dọn đi từ rất lâu rồi. Tôi muốn tới khu kinh doanh tìm các bác các cô mở hiệu đặc sản, nhưng khu kinh doanh cũng đã bị dỡ bỏ. Chuyện lúc nào cũng vậy, khi đồ vật vẫn còn bên mình, người ta sẽ không thấy nó có ý nghĩa gì lớn. Nhưng hễ nó mất đi, người ta lại thấy như cơ thể mình thiếu mất gì đó, trở nên hụt hẫng trống trải.
Tôi vòng vèo trong thành phố, cảm giác mình dường như không còn nhận ra nó nữa. Nó đổi mới rồi tiếp tục đổi mới, như thể gấp gáp trút bỏ xác thịt nào đó, những quá khứ đau thương, quái gở, chẳng lấy gì làm vẻ vang. Thành phố sau khi đổi mới, những thứ từng tỏa hào quang kỳ lạ trong ký ức biết bao người, đã không biết biến đi đằng nào. Tôi cảm thấy có phần hối tiếc, có phần trống vắng, “Ừm, cái đó và cái đó đã biến mất rồi”, câu này dường như có thể thốt lên ở bất cứ con đường nào.